GỐM SỨ TÂM LINH NASON

TA SỐNG ĐỂ LÀM GÌ

1. Ta từ đâu đến?
Mỗi con người xuất hiện trên đời đều khởi đầu từ cha mẹ – nhưng cha mẹ cũng chỉ là “cửa ngõ” để ta đi qua. Gốc rễ sâu hơn, người xưa gọi là tạo hóa. Nhưng “tạo hóa” không ở xa, cũng không ở ngoài ta. Đó chính là dòng năng lượng vô hình của vũ trụ, là sự vận hành huyền nhiệm khiến hạt mầm nảy nở, khiến trái tim biết đập, khiến ta có mặt nơi đây. Ta từ đó mà đến – từ cái không thể nắm bắt nhưng luôn hiện diện
2. Ta sẽ đi về đâu?
Khi chết, thân xác trở về cát bụi, nhưng tâm thức – hay nói theo Phật học là “thần thức” – tiếp tục hành trình. Nó không mất đi mà chỉ chuyển hóa, như ngọn gió rời khỏi chỗ này để thổi sang chỗ khác. Tại sao điều này thường bị “giấu kín”? Thật ra không ai giấu. Chỉ là giới hạn nhận thức khiến ta không nhìn thấu. Giống như người đứng trong đêm tối chưa thấy bình minh, nhưng mặt trời vẫn luôn đó. Vũ trụ vận hành theo luật nhân quả – gieo gì gặt nấy – nên điểm đến của ta chính là kết quả từ hành động, lời nói và ý nghĩ hôm nay
3. Vậy khi còn sống, ta cần làm gì?
Nếu đã không rõ trọn vẹn nguồn cội và chưa biết hết tương lai, thì cái duy nhất ta nắm chắc chính là hiện tại. Sống không phải để chạy đua với người khác, cũng không phải chỉ để tích lũy vật chất. Sống là để học – học cách thương yêu, học cách buông bỏ, học cách giữ tâm sáng giữa bao nhiêu biến động
• Sống để gieo hạt thiện lành, vì chính ta sẽ gặt lại quả ngọt
• Sống để thắp sáng ngọn đèn trí tuệ, để không u mê trong bóng tối
• Sống để biết ơn cha mẹ, đất trời, bạn bè, và cả những nghịch cảnh đã dạy ta lớn lên
Kết:
Sống để trở về với chính mình, để nối lại mạch sống cùng vũ trụ bao la. Khi ta sống trọn vẹn và tỉnh thức, thì từ đâu đến – đi về đâu – cũng không còn quan trọng, bởi ta đã tìm thấy ý nghĩa của đời ngay trong từng khoảnh khắc hiện hữu
THIỀN KỆ SỐNG
Không biết từ đâu đến
Chẳng rõ sẽ về đâu
Chỉ nay gieo hạt thiện
Tâm sáng rọi nghìn sau